20/10/10
Dòng Suy Tư
Đời sinh viên là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi tăng ni trẻ và đọng lại sâu thẳm trong mỗi trái tim, mỗi tâm hồn những kí ức ngọt ngào của một thời còn học chung dưới mái trường Học Viện Vạn Hạnh tại TP. Hồ Chí Minh. Thời gian qua đi là đi qua biết bao kỉ niệm, ra trường rồi, bạn và tôi như những cánh chim tung cánh bay với bao ước mơ hướng tới. Chính những kỉ niệm đáng nhớ đó là hành trang để ta mang theo suốt cả cuộc đời này.
Thiết nghĩ, giữa tôi và bạn đều chung lý tưởng vào nơi Học Viện này. Trải qua thời gian 4 năm học hành sưu tầm giáo lý Phật đà. Ai ai cũng hăng hái muốn khẳng định mình “Đệ tử của Như Lai”. Nên tôi và bạn ngày ngày cắp sách đến trường nghe từng lời giảng dạy của quí thầy, khi học hành siêng năng thì thích thú lắm, nhưng đôi lúc mệt mỏi “Đôi mắt lim dim gật trên bàn, Bỗng dưng thầy hỏi trò có chi? Cả lớp cười vang trò Mô Phật, Bạch thầy! trò thức suốt đêm khuya”. Cái khoảnh khắc đáng nhớ ấy là kỉ niệm khó quên, mãi mãi khắc ghi trong ký ức giữa tôi và bạn.Tôi nhớ mãi lời của quí thầy thường dạy “Tích thiểu thành đa, nước rơi lâu cũng có ngày đầy sông, hồ” hoặc “Dục tất bất đạt”…Đó chính là những kinh nghiệm của người đi trước trao truyền lại. Sự hướng dẫn này mãi mãi khắc ghi trong ký ức của tự thân này và bạn cũng không ngoại lệ. Việc tu học phải trải qua từng giai đoạn, phải gặp nhiều thử thách chông gai bằng những bài thi tiểu luận về nhà hoặc bài viết tại lớp v…v. Thời gian mới đó đã trôi qua 4 năm, sự hiểu biết về giáo lý của tôi và bạn cũng có đôi phần tiến bộ so với những giai đoạn đầu mới nhập học. Học ở học viện, tôi và bạn cũng hiểu được phần nào triết lý sống của người con Phật. Tôi nhớ không nhầm câu kinh Pháp cú “Chư ác mạt tác chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư phật giáo” (Không làm các điều ác, Thành tựu các hạnh lành, Giữ tâm lý trong sạch,Chính lời chư Phật dạy). Đây là câu kinh mà tôi thích nhất. Ngày ấy tôi nói với bạn lời câu kệ này sẽ là kim chỉ nam cho chúng ta trên bước đường tu học. Quả thật lời tôi không lệch lạc khi khẳng định với bạn. Đối với người con Phật luôn luôn làm lành lánh dữ và tâm ý thanh tịnh. Đó là nguyên tắc chung để áp dụng trong cuộc sống thường ngày, đạo đức hay phi đạo đức cũng xuất phát từ những hành động của mình mà thôi! Ra trường rồi, tôi và bạn tuy không còn học chung trường, nhưng sẽ dấn thân vào đời vì tình thần lợi ích chung của muôn loài. Lý tưởng mà tôi và bạn hằng ôm ấp là “Thượng cầu Phật đạo, Hạ hóa chúng sanh”. Bởi vậy, tôi và bạn phải biết thực hành giới, định, huệ của Phật dạy. Một khi có được giới luật cho mình thì mới tạo nên được thiền định thì trí tuệ tự nhiên khai sáng “Nhân giới sanh định, nhân định phát tuệ”, thế thì ta không uổng phí thời gian tu học ở nơi Học Viện này. Bạn và tôi nguyện cùng nhau làm những đóa hoa Vô Ưu tô điểm cho đời, quyết tâm xây dựng ngôi nhà chánh pháp của Như Lai. Đó là hoài bảo của người xuất gia.
Cuối dòng, xin gửi đến bạn lời chúc sức khỏe dồi dào, thân tâm thường lạc, mãi mãi đồng hành cùng tôi trên lộ trình giải thoát.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét